Dáng Mẹ Hiền Ni
Như giọt sương vẫn hằng lấp lánh với muôn ngàn ánh sáng Từ Bi giữa khung trời mùa thu đất Bắc hôm nào, từng bước chân nhẹ nhàng đi vào thế giới hồng trần đầy khổ lụy này; Sư Bà, với nụ cười muôn thuở cuộc đời người nữ tu vẫn tỏa rạng mênh mông như dòng Hải Triều bất tận đem mọi niềm vui, hạnh phúc, an lạc và giải thoát gieo rắc đến khắp mọi miền, từ lòng đất Mẹ cho đến quê người. Không nơi nào Sư Bà đến mà Sư Bà không để lại nhiều thâm tình nơi lòng người con Phật. Từ bước chân đầu đời bước vào Đống Đồ, cho đến bước chân cuối cùng khép lại giữa trời Tây, ai đã một lần diện kiến Sư Bà mà không cảm hoài ân đức ấy. Hôm nay, dưới sân chùa Đức Viên, chư Tăng Ni tề tựu về đây thật đông đủ không chỉ vì cảm mến bóng dáng của một Ni Trưởng đầy đôn hậu mà còn nghiêng mình cảm phục, cùng tán lễ công hạnh “Vì Đạo Quên Mình” của một liệt nữ áo vải nâu sồng.
Dáng Mẹ Hiền Ni
Kính dâng Giác linh Sư Bà Đàm Lựu
Mười phương hoa nở cúng dường
Bàn tay con chắp còn vương nỗi sầu
Mẹ về xếp mảnh áo nâu
Gởi theo hương bưởi
nhiệm mầu giọt sương
Tiễn người con lạy mười phương
Nhìn theo dáng mẹ
phố phường lặng câm
Mẹ ơi, mắt mẹ hương trầm
Nhìn con đau xót lỗi lầm trần gian
Bàn tay mẹ dệt không gian
Dỗ con mẹ hát muôn ngàn lời ru
Mẹ ơi, dáng mẹ mùa thu
Thương con mẹ lượm
từng xu tảo tần
Mẹ đi dưới ánh sao ngân
Đôi vai mẹ gánh
hồng trần oan khiên
Mẹ ơi, tim mẹ thật hiền
Bàn chân mẹ bước
dáng thiền làm sao?
Bao lần mẹ viết ca dao
Lên trang kinh sử vườn đào chùa ni
Cửa từ mẹ mở tâm bi
Mẹ về gom cả hàn vi nắng chiều
Mẹ ơi, dù có bao nhiêu
Cũng không
đổi được dáng chiều mẹ đâu
Thương mẹ con khóc đêm thâu
Chỉ vì con sợ chiếc cầu tử sinh
Mẹ ơi, đời đã bạc tình
Ai là người dắt thần linh cuối đời
Sáng nay chim góp mây trời
Kết tòa giải thoát
tiễn người hiền ni.
Thích Viên Giác
Đức Viên ngày Di Quan 3-4-99