Tận lực tham cứu niệm bặt tình không
TỔ SƯ ẤN QUANG DẠY
“Có Thiền” là tận lực tham cứu, niệm bặt, tình mất, thấy tột cùng vẻ mặt sẳn có trước khi được cha mẹ sanh ra, minh tâm kiến tánh.
“Có Tịnh Ðộ” là chân thật phát Bồ Ðề tâm, sanh lòng tin, phát nguyện, trì danh hiệu Phật, cầu sanh Tây Phương. Nếu như tham thiền chưa ngộ, hoặc ngộ chẳng triệt để đều chẳng được gọi là có Thiền. Nếu niệm Phật mà thiên chấp duy tâm, chẳng có tín nguyện; hoặc có tín nguyện nhưng chẳng chân thành, thiết tha, chỉ hờ hững, lửng lờ, hành trì qua loa cho có; hoặc hành trì tuy tinh tiến nhưng tâm mê đắm trần cảnh, hoặc cầu đời sau sẽ sanh trong nhà phú quý hưởng vui ngũ dục, hoặc cầu sanh lên trời để hưởng vui phúc trời, hoặc cầu đời sau xuất gia làm Tăng, nghe một ngộ cả ngàn, đắc Đại Tổng Trì, hoằng dương pháp đạo, phổ lợi chúng sinh đều chẳng đáng gọi là Có Tịnh Độ vậy.
Còn kẻ bảo “không Thiền, không Tịnh” là nói đến kẻ vùi đầu tạo nghiệp, chẳng tu thiện pháp thì đúng là lầm lẫn lớn! Pháp môn vô lượng nhưng chỉ có Thiền và Tịnh là thích ứng với các căn cơ nhất. Người nào chưa triệt ngộ mà chẳng cầu vãng sinh, cứ loay hoay tu đủ các pháp môn khác. Chẳng những đã không thể giữ cho Ðịnh và Tuệ được cân bằng, hồng có thể đoạn được nghiệp Hoặc chứng Chân, mà lại còn chẳng nương theo Phật lực để đới nghiệp vãng sanh; đem công đức tu trì trọn đời mong cảm lấy phúc báo trời, người. Cậy phúc làm ác sẽ đọa vào địa ngục, muốn có lại thân người thì đúng là khó nhất, trong những sự khó vậy. Xin các hành nhân chuyên tâm trì danh hiệu Phật, cầu sanh Tây Phương thì mới gọi là chẳng uổng phí công phu.
Nam Mô A Di Đà Phật.