top of page

Những sáng tác thơ văn của Ni Trưởng Như Thủy

Ni trưởng Như Thủy là một bậc danh ni tài đức, uyên thâm Phật học, một đời tận tụy trong việc hoằng pháp, giáo dục, từng giảng dạy, dẫn đạo cho nhiều thế hệ Ni Việt Nam trong và ngoài nước. Ngoài việc giảng dạy, Ni Trưởng cũng đã đóng góp nhiều sáng tác văn học, Phật học và để lại tác phẩm thời danh HƯ HƯ LỤC. 

Ni sư Thích nữ Như Đức, trú trì thiền viện Viên Chiếu đã viết về tài thơ văn của Ni Trưởng: "Văn thơ lưu loát, vẽ một nét nên tranh, thơ đôi câu làm ngơ ngẩn biết bao cô ni trẻ."

TÂM CA

MỘT BÔNG HỒNG CHO EM 

Thôi đừng trách mẹ cha

Đã khiến ta góp mặt

Trên biển đời bôn ba

Chỉ thấy toàn nước mắt

 

Có lẽ ngày xưa xa

Mình chen chân giành giật

Nên mới được sanh ra

Chào đời trong tiếng nấc

 

Em đừng trách Thầy Cô

Đã làm em lạc lối

Chương trình học lôi thôi

Nên bây giờ bối rối

 

Những nẻo đường đi qua

Sao gặp toàn xảo trá

Những nụ cười vả lả

Trên bờ môi điêu ngoa

 

Hãy nhìn ngay lòng mình

Phút trước tràn yêu thương

Phút sau đầy tật đố

Giây trước còn hân hoan

Giây sau đà phẫn nộ

 

Hôm qua còn đam mê

Nhìn nhau cười đắm đuối

Hôm nay đã ê chề

Hờn căm đầy mắt tối

 

Tháng rồi còn nhung nhớ

Vắng nhau lệ đầy vơi

Tháng ni đà tráo trở

Thề chẳng đội chung trời

Nên đừng bắt người ta

Phải chìu theo ý mình

Làm sao họ tìm ra

Cách vừa lòng đẹp dạ

 

Những tâm viên ý mã

Thay đổi từng sát na

Những giả dối điêu ngoa

Nhanh hơn làn chớp giật

 

Đừng bắt hoa phải tươi

Những khi em vui cười

Đừng bắt trời u tối

Những lúc mình kém vui

 

Chớ cấm người thảnh thơi

Những khi em bực bội

Chớ cấm hết tiếng cười

Những lúc mình kém tươi

 

Em đừng đổ tại người

Làm ta thành giả dối

Xin đừng bảo xã hội

Biến em thành lôi thôi

 

Xin đừng bảo tình thương

Đã làm em lạc hướng

Xin đừng bảo bè bạn

Biến em thành vô lương

Em đã từng nghe chăng?

Bồ tát vào hỏa ngục

Dường như dạo thiên đường

Giữa lửa hồng đỏ rực

Ngài an nhiên tọa Thiền

 

Nên những nhành chông nhọn

Đều hóa thành hồng liên

Nên ngưu đầu mã diện

Chuyển tâm dữ sang hiền

 

Còn bọn mình rong chơi

Khua sóng trên biển đời

Đầy trăng thanh gió mát

Mà muộn phiền khôn nguôi!

 

Sao muộn phiền khôn nguôi?

Dừng tay lại người ơi!

Dừng chân lại người ơi!

Máu lệ chảy nhiều rồi!

Máu lệ đổ nhiều rồi!

 

Xin một lần gắng gượng

Đứng lên chuyển lối nhìn

Xoay lưng vào trần cảnh

Nhìn sâu vào lòng mình

Thật sâu vào lòng mình

 

Nhận những gì bối rối

Nhận những gì hoang mang

Nhận những gì giả dối

Những não phiền đa đoan

 

Giữa những gì điêu tàn

Giữa những gì tan nát

Giữa những gì muộn màng

Có cái gì bình an

Cái gì thật bình an

 

Và em sẽ thấy rằng

Sẽ thấy rằng sắc thinh

Không làm mình điên đảo

Sẽ thấy rằng phiền não

Bỗng nhẹ như mây trời

 

Xưa nay bao rắc rối

Đều do mình chiêu vời

Xưa nay bao tội lỗi

Đều do mình gây thôi

Chỉ tại mình gây thôi

 

Chỉ còn một nụ cười

Trên bờ môi mệt mỏi

Ta xin đem tặng người

Những con người nhỏ bé

Những kiếp người đơn côi

 

Lòng yêu mến khôn vơi!

Lòng yêu mến khôn vơi!

Phan Thanh Yên

Chỉ xin sống từng sát na trọn vẹn,

Khi con tim còn gõ nhịp khoan dung.

Hay đớn đau hắt hơi thở sau cùng

Lòng vẫn thấy còn yêu người tha thiết.

Tôi không có những nụ hồng diễm tuyệt,

Nồng sắc hương để dành tặng riêng ai.

Nên chỉ xin cung hiến một bàn tay,

Chỉ em thấy ánh trăng rằm muôn thuở.

Năm 1983

bottom of page